Có một điều thường xảy ra với hầu hết mọi người, đó là khi có một chuyện không hay xảy ra, họ chỉ mất vài giây để liệt kê đủ điều không hay nhưng có thể mất tới vài ngày để tìm thấy một điểm sáng. Nhưng tình hình trở nên bi đát không phải vì bản chất thực của nó mà vì thái độ bi quan đã khiến bạn tăm tối mặt mũi và không thể nghĩ thêm điều gì.
Cảm giác tệ nhất là khi nhận thấy bản thân không có giá trị nào hoặc không biết giá trị của mình nằm ở đâu. Bạn sợ sẽ làm sai, nói sai, quyết định sai. Bạn sợ ánh nhìn dò xét của người khác, sợ bị đánh giá, sợ cả những lời chê bai.
Nhưng chẳng có điều gì là hoàn toàn sai, ngay cả một cái đồng hồ chết cũng đúng 2 lần một ngày. Những sai lầm và vấp ngã không phải thứ khiến bạn nhụt chí, cái làm bạn nặng nề và mệt mỏi là việc suy nghĩ quá nhiều, lo lắng quá độ, không thể bước ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực.
Khi bạn dành hết thời gian cho sự tự ti thì sẽ chẳng còn thì giờ để làm những việc khác. Cứ sống mãi trong vùng tăm tối ấy rồi ánh sáng có ở ngay trước mắt, bạn cũng chẳng dám bước tới đâu.